Hạ Lăng liếc nhìn hắn, lẳng lặng kéo giãn khoảng cách.
Cơn mưa dày hạt vẫn rơi, chủ tang vẫn đang đọc điếu văn tang lễ. Cô nhớ tới lễ tang mấy tháng trước của Thiệu Huy, nhất thời lại hoài nghi, thật sự không phải là hình phạt của mình chứ?
Hạ huyệt, rắc đất, ấp mồ.
Ông hiệu trưởng chống gập, lấy mu bàn tay gạt nước mắt.
Có người mời Hạ Lăng lên hát.
Cô mặc đồ đen, nét mặt trang nghiêm, đứng trước bia mộ vừa được xây bằng gạch xanh hát bài hát tưởng nhớ mà cô vừa sáng tác cho hai đứa trẻ: "Nếu có kiếp sau, kiếp sau phải hạnh phúc… Có người nhà yêu quý, có cha mẹ hòa thuận… Có ước mơ, có ánh sáng, có bình an, có chúc phúc..."
Tiếng hát quanh quẩn trong tán thông của nghĩa trang.
Cùng lúc đó.
Sâu trong một ngọn núi rất xa.
Một ông lão đang cầm thìa hương và thêm hương vào cái lò bằng ngọc. Khói nhang bay nghi ngút trong không trung, bỗng nhiên không gió mà tự lay động, có con chim bay vụt qua, cất lên tiếng hót thật dài.