Hạ Lăng tiễn anh đến cửa biệt thự, sửa sang lại quần áo cho anh, nhìn anh đi về phía xa.
Sáng sớm, trên con đường mòn ngập tràn sương, bờ tường gạch màu đỏ kéo dài và dây thường xuân tạo thành cảnh tượng tuyệt đẹp trong truyện cổ tích. Cô rất hy vọng, tình yêu của bọn họ cũng như truyện cổ tích, hạnh phúc không sóng gió.
Nhưng mà, sự thật luôn tàn khốc.
Trong đôi mắt cô vương chút muộn phiền, lại hắt hơi, xoay người về phòng.
Lệ Lôi đi gặp ông cụ Lệ rồi, cố gắng vì tương lai của bọn họ, thế thì cô cũng phải nỗ lực hơn. Chẳng phải ông cụ không thích cô vì cô không đẹp, không thông minh, không gia thế, số mệnh không tốt à? Có lẽ trên những phương diện đó, cô không thể làm thỏa mãn ông cụ, nhưng ít ra, cô có thể khiến bản thân ngày càng nổi tiếng hơn, đứng trên đỉnh cao của giới ca hát, chứng minh với ông cụ rằng mình không phải là người vô dụng. Cô bỏ ra nỗ lực rất nhiều để xứng đôi với người đàn ông mình yêu thương.