Hạ Lăng đứng trên sân khấu.
Cô bình thản đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cứ như thể tình cảnh như thế này hoàn toàn không phải do một câu nói của bản thân gây ra. Dáng vẻ lạnh nhạt của cô, dường như có sự cao ngạo và tao nhã từ sâu tận xương tủy. Không khoe khoang mà lại mạnh mẽ, bình tĩnh, khiêm tốn, không hề sợ hãi.
Đó chính là con người được hưởng sự giáo dục đàng hoàng và có khí chất thật sự.
Nếu so sánh giữa hai người thì Hạ Vũ vừa chạy trốn chối chết kia lại càng thêm tệ hại.
MC bỗng nhiên phát hiện bản thân không nên dây vào cô gái này. Nhưng cô ta đã chọc rồi, dù phải gượng cười cô ta cũng phải hoàn thành chương trình: "Tiểu Lăng, cô đã lên sân khấu rồi, hay là cũng tới tham gia hỏi đáp IQ nhé? Nếu thắng cũng sẽ có phần quà nhỏ không tệ đâu."
"Tôi không có hứng." Hạ Lăng vẫn lạnh lùng.