Hạ Lăng bị hắn làm đau, cô ra sức tách khỏi tay của hắn: "Anh thả em ra, anh say rồi!"
Không biết hắn uống rượu rồi lên cơn điên gì nữa, hắn ta như thế khiến Hạ Lăng cảm thấy sợ hãi. Cô chợt nhớ ra trong bữa tiệc tối nay, lúc khách khứa chúc mừng hắn có quý tử, có người thừa kế, mặt hắn có vẻ hơi âm u. Có phải hắn càng ngày càng không thích đứa bé này hay không? Liệu lời nói của khách khứa ngày hôm nay có khiến hắn càng hận con của cô hơn hay không?
Lòng Hạ Lăng rối loạn, cô chỉ nói: "Anh đừng suy nghĩ lung tung, chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
"Vậy em nói cho tôi biết là như thế nào đi." Giọng Bùi Tử Hành càng trầm hơn, bàn tay đang kìm chặt cằm cô chậm rãi đi xuống, vuốt ve cổ trắng nõn tinh tế của cô: "Hạ Lăng, muốn khiến tôi tin em thì sinh cho tôi một đứa đi."