Bé con được bảo mẫu giơ lên cao, tiếng khóc bắt đầu dịu lại.
Nhưng một khi buông ra thì lại khóc đến cồn cào ruột gan.
Bùi Tử Hành cũng rất phục đứa trẻ này, nhìn thì gầy gò nhỏ xíu, lấy đâu ra sức mà gào thét như quỷ khóc sói gào vậy? Hắn cau mày hỏi: "Sao thằng bé này khó nuôi thế?"
Hạ Lăng hơi căng thẳng: "Rất dễ nuôi mà, con chỉ đang hơi khó chịu, chơi với bảo mẫu một lúc là sẽ ngừng khóc ngay thôi." Cô rất sợ Bùi Tử Hành sẽ ghét bỏ bé mà đuổi ra khỏi nhà.
Bùi Tử Hành thấy cô có vẻ cẩn thận thì hơi ngạc nhiên, nhớ tới những lời vừa rồi bà cụ Diệp nói với hắn trên sân thượng: [Đây đều là số phận, là số phận của Tiểu Lăng, cũng là số phận của cậu.]
Hắn nhìn cô và đứa bé kia, đôi mắt trở nên sâu thăm thẳm.
Bảo mẫu vẫn đang ra sức trêu đùa đứa bé, nhưng dù sao cũng là nữ, đùa một lúc thì không đủ sức nữa, chẳng có cách nào để nâng đứa bé lên cao, đứa bé kia lại gào khóc.