Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 47 - Chương 47: Đêm lặng, sương như hoa

Chapter 47 - Chương 47: Đêm lặng, sương như hoa

Hạ Lăng nhận lấy điện thoại xem thử, trên màn hình quả nhiên là tên của Lệ Lôi.

Lúc trước, khi anh phái quản gia tặng điện thoại cho cô thìđã lưu sẵn số của mình vào máy. Hạ Lăng từng thử xóa đi nhưng không xóa được.

Nhìn cái tên nhấp nháy không ngừng, Hạ Lăng chẳng biết phải làm sao, đành vuốt vuốt mái tóc rồi chui ra khỏi chăn nệm ấm áp, tiện tay choàng thêm áo khoác, đứng dậy đi ra ban công ký túc xá nghe máy.

Trên ban công, gióđêm lạnh lẽo.

Bầu trời đen kịt, chỉ có những ngôi sao côđộc lơ lửng giữa bầu trời, trông hơi thê lương. Xung quanh yên lặng như tờ, những dãy ký túc xá vô tận cũng chìm trong màn đêm, những ánh đèn tắt ngấm.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ huỳnh quang đối diện ký túc xá, 1h:14 phút sáng.

Hay lắm, không biết Boss đại nhân lại nổi điên gìđây.

Cô cố nén mệt mỏi, a lô một tiếng.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lệ Lôi. Không biết anh nói gì, cô nghe không rõ.

Hạ Lăng tưởng tín hiệu không tốt, bèn nhíu mày đổi tư thế, sau đó lại nói a lô lần nữa.

Lần này, cô cuối cùng cũng nghe thấy anh ta đang gọi tên cô: "Diệp Tinh Lăng…" Giọng nói anh trầm khàn, thậm chí còn không nghe rõ, hoàn toàn khác với ngày thường, bớt đi vẻ lười biếng, bất cần đời, thêm chút côđơn và… yếu đuối.

Cô rùng mình vìý nghĩ của bản thân.

Chẳng lẽ anh ta đang uống rượu? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hạ Lăng.

Bên kia, Boss Lệ ngừng lại trong chốc lát, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: "Diệp Tinh Lăng, em… vẫn còn nghe máy đấy chứ?"

Cô nói: "Còn."

Lệ Lôi không nói gì mà im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng hít thở lặng lẽ vang lên trong điện thoại.

Gióđêm mang theo hơi lạnh nhè nhẹ thổi vào người Hạ Lăng. Trên tay vịn bằng sắt đen còn đọng một lớp sương trắng mỏng. Cô bất cẩn đụng vào, lạnh đến thấu xương. Lúc ra ban công, Hạ Lăng chỉ choàng thêm mỗi một cái áo khoác mỏng, nên lúc này cô cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy. Nhưng, giữa việc về với chăn ấm nệm êm ngủ bù và việc ngu ngốc đứng đây dây dưa với anh, cô lại như bị ma xui quỷ khiến chọn cái sau.

Tìm một góc khuất gió, cô co người: "Boss, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Anh vẫn không nói lời nào, im lặng khác thường.

Cóđiều, Lệ Lôi gọi cho cô vào đêm hôm khuya khoắt vốn đã khác thường rồi. Nếu anh không đọc chính xác tên cô thì cô quả thật còn nghi ngờ là anh chỉ gọi nhầm số.

Hạ Lăng nhẫn nại chờ. Cuối cùng, trong chốc lát anh cũng lên tiếng: "Tôi đã xem tiết mục biểu diễn của em hôm nay."

Cô hơi ngẩn ra. Ban ngày không thấy anh có mặt ở sảnh diễn, vậy anh…

"Đàm Anh gửi video cho tôi." Anh nói.

"Tổng giám đốc Đàm quả là một nhân viên tốt." Hạ Lăng nghiến răng nghiến lợi, cố không ngáp, thầm mắng Đàm Anh một ngàn tám trăm lần. Đều tại anh ta nhiều chuyện, gửi video bừa bãi, bằng không thì Boss Lệ có thể nhớđến cô vào lúc nửa đêm này sao?!

"Đúng, anh ta là một nhân viên tốt." Giọng Lệ Lôi khàn khàn hấp dẫn. "Đàm Anh nói… có lẽ trong tương lai, chúng tôi sẽ vì em mà…đối đầu với Đế Hoàng." Anh nhả chữ vẫn còn hơi khó nghe. Cô phải cố gắng lắm mới nghe rõ. "Đây là một việc rất lớn, anh ta nhờ tôi đánh giá thử xem… em cóđáng giá không."

Trong căn hộở Nam Thành, Lệ Lôi tựa nghiêng trên ghế sofa bằng da thật bên trong. Trên màn hình tivi LCD đối diện ghế sofa đang chiếu bài hát "Hải yêu" của Hạ Lăng. Anh ngắm nhìn cô qua ly rượu đế cao đã uống cạn trong cơn say ngà, nhưng không nói cho cô biết. Không phải anh đang đánh giá cô, mà chỉđơn thuần… muốn ngắm cô thôi.

Trên ban công ký túc xá của trung tâm huấn luyện, Hạ Lăng lại nghĩ rằng mình hiểu ý nghĩa sâu xa của Đàm Anh khi gửi video của mình cho anh. Cô không khỏi khẩn trương, dè dặt hỏi: "Vậy anh nghĩ… tôi cóđáng giá không?"

Lệ Lôi bật cười khe khẽ.

"Boss?" Cô thấp thỏm, bất an.

"Diệp Tinh Lăng." Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: "Em thật sự không muốn trở thành người của tôi sao? Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn. Tương lai bằng phẳng, siêu sao, Thiên Hậu gìđó…đều dễ như trở bàn tay."

Cô nhíu mày: "Không."

"Em ra giáđi."

"Không một cái giá nào có thể khiến tôi khuất phục." Cô lạnh lùng nói.

"Không định giá thìđến Đế Hoàng." Anh tựa người trên ghế sofa bằng da thật, phí sức đưa tay lần mò, lại rót đầy ly rượu cho mình rồi uống một hơi cạn sạch. Uống đến say bí tỉ, tay anh hơi run. Chất lỏng màu hổ phách đổ lên người hơn phân nửa, xuôi theo cổ chảy xuống lồng ngực. Ở vị trí trước ngực gần trái tim dán băng gạc rất dày, máu đỏ thấm cả ra ngoài.

Không ai có thể từ chối quyền lợi cám dỗ. Vì tiền mà hôm nay người anh em vào sinh ra tử nhiều năm với nhau đã bán đứng anh.

Nơi gần trái tim đau đớn dữ dội, Lệ Lôi nặng nề nói: "Đừng nghĩ tôi không dám chuyển em làm gì."

Hạ Lăng hoàn toàn không biết Boss Lệđang lên cơn thần kinh gì, nhưng rõ ràng là lý do không chính đáng.

Năm lần bảy lượt bị anh uy hiếp đe dọa, cơn nóng giận của Hạ Lăng cũng bùng lên. Cô cười khẩy: "Lệ Lôi, anh đừng đánh giá mình cao quá, có tiền có thế thìđáng gờm lắm sao? Nói cho anh biết, tôi đây nhất quyết không làm theo! Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng rằng, có chết tôi cũng không trở thành người của anh, càng không đến Đế Hoàng! Anh có thể kiện tôi ra tòa vì tôi vi phạm hợp đồng, cứ thoải mái."

Cô tức đến nỗi nói năng thô tục, mắng xong thì liền quả quyết tắt điện thoại.

Gióđêm lại nổi lên, tay vịn bằng sắt đen đãđọng đầy sương trắng. Cô nhìn sang hoa văn lạnh lẽo phức tạp ấy, trong lòng cảm thấy xót xa. Vốn tưởng rằng, qua thời gian dài như thế, sau mấy lần cô từ chối, Lệ Lôi đã hết hy vọng với cô, nhưng không ngờ anh ta vẫn không từ bỏýđồấy, hết lần này tới lần khác cứ nhớ mãi không quên.

Côđã quá xem thường sự kiên nhẫn của anh.

Bây giờ, Lệ Lôi phơi bày chân tướng, dùng độc chiêu chuyển nhượng đến Đế Hoàng để uy hiếp cô. Thế nhưng, đến Đế Hoàng trở thành người của Bùi Tử Hành vàở lại Thiên Nghệ làm người của anh thì bản chất có gì khác nhau? Đều làđồ chơi như nhau cả thôi.

Cô không muốn trở thành đồ chơi của bất cứ người nào, dù có phải bội ước với Thiên Nghệ.

Cô không cóýđịnh tuân theo điều lệnh chuyển nhượng, cũng không đền nổi phí vi phạm hợp đồng khổng lồ. Chả sao cả, cùng lắm thì vào tù, ngồi tù thì xem như trở thành tù nhân, như vậy cô sẽ không cần phải bán thân nữa.

Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, ngón tay vịn trên lan can sắt đen đã trắng bệch, hơi lạnh như ngấm vào tận đáy lòng.

Trở lại giường, cô trằn trọc một hồi, tính toán xem sau này nên làm thế nào. Trong thời gian trước khi trở mặt với Thiên Nghệ và bị tống vào tù, cô phải làm sao để bảo vệ bản thân không bị ai tấn công bằng vũ lực?

Trước mặt người cầm quyền, cô nhỏ bé biết bao, dễ tổn thương biết bao.

Thật bất ngờ, trong đêm khuya yên tĩnh, cô lại nghĩ tới người đàn ông giống như thần linh ấy - Bùi Tử Hành. Anh ta đã từng dịu dàng sửa sang quần áo cho cô, lau khô mái tóc ướt cho cô, cùng cô bắn pháo hoa vào lễ tình nhân, kéo bàn tay lạnh cóng của cô vào ngực, cùng cắt bánh gato vào sinh nhật, nhẹ nhàng lau sạch kem dính trên chóp mũi cô…

Tim vừa xót vừa đau, trống rỗng và khó chịu.

Hạ Lăng cuộn tròn trong chăn. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ, hay là cứ theo Sở Thâm trở về, trở lại vòng tay vẫn khiến cô lưu luyến ấy, từđây về sau ngoan ngoãn nghe lời anh ta, không cần phải lang bạt kỳ hồ lo lắng sợ hãi nữa. Cô sẽ nói rõ cho anh ta biết mình là ai, rồi nằm trong lòng anh ta khóc nức nở một trận.

Nhưng trong cô luôn có một giọng nói tỉnh táo: "Tiểu Lăng, đừng quên những chuyện cũđáng sợấy, tất cả dịu dàng đều là giả dối. Anh ta lật tay thành mây, trở tay thành mưa, làm chúa tể cả thế giới của cô. Thiên đường hay địa ngục chỉở trong suy nghĩ của anh ta."

Thậm chí cô còn không phân biệt được, rốt cuộc anh ta có yêu cô hay không.

Hạ Lăng càng cuộn người chặt hơn, cắn vào giữa ngón tay để nén lại tiếng nấc nghẹn ngào.