Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 45 - Chương 45: Hải yêu

Chapter 45 - Chương 45: Hải yêu

"Cô ta điên rồi sao? Chọn ca khúc khó như vậy, lại còn muốn hát chay?!"

Tiếng kinh ngạc vang lên liên tiếp, giọng điệu của bọn họđều ngạc nhiên đến mức cứ như thể gặp ma. Hạ Lăng ung dung, uyển chuyển cất tiếng hát, vừa ngân nga đến tận cùng, lại vừa lan xa... Khi cất tiếng hát, trong lòng cô mãi mãi là sự thanh thản, chẳng còn lại chút suy nghĩ linh tinh nào, đan thành thế giới độc nhất vô nhị, không hề dao động vì những chuyện bên ngoài.

Câu hát thứ hai cũng theo đó vang lên: "Hải yêu bạc đầu, lặng hát một mình."

Dưới khán đài đã yên tĩnh trở lại.

Hạ Lăng dang hai tay ra, mũi chân vẽ thành một đường cong hoàn hảo trên mặt đất, nhảy múa theo tiếng ca. Lời hát hát vẫn ngân lên liền mạch, dựa theo tổ hợp tiết tấu đặc biệt tạo thành giai điệu kỳ lạ, dài dài ngắn ngắn, ngân nga trong không gian tối tăm.

Đây là một bài hát tự sự.

Trên biển đêm mênh mông vô biên, đám hải tặc gặp một con hải yêu tóc bạc.

Bọn họ bị sắc đẹp của nó mêđắm, vây quanh nó bằng mười ba chiếc thuyền hải tặc, hòng bắt nó lại. Nhưng nóđã dùng tiếng ca mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ mất phương hướng trong thế giới ảo giác, không thể nhúc nhích, cuối cùng thì bị nó săn giết từng người.

Đây là một cuộc chơi giữa thợ săn và con mồi.

Trong đó có một đoạn ngẫu hứng, là cuộc chiến giữa hải yêu và Vua Hải Tặc.

Vua Hải Tặc anh dũng chống lại tiếng ca của hải yêu bằng ý chí mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, hắn giật mình vì chung quanh đã là một biển máu. Hải yêu tóc bạc cầm một con dao găm khảm đầy đá quý trong tay, đang vung về phía cổ của một tên hải tặc ở cách đó không xa. Dưới ánh sao rực rỡ, dung nhan của nóđẹp đến nỗi trời đất phai màu, bên môi vương vệt máu, phía sau làđống thi thể tàn tạ của đám hải tặc.

Vua Hải Tặc rút thanh trường đao ra ra, giãy giụa đâm thẳng về phía hải yêu.

Nó ngồi trên boong thuyền, lê theo cái đuôi thật dài, không kịp tránh thoát. Nhìn thợ săn từng bước tới gần, tiếng ca của nó mỗi lúc một tăng thêm, càng ngày càng sâu thẳm, càng ngày càng quyến rũ, lay động người.

Cuộc chiến giữa sự sống và cái chết.

Tiếng hát của Hạ Lăng dần dần sục sôi, pha thêm chút mê hoặc, dụ dỗ của sự dẻo dai uyển chuyển, quãng giọng rất lớn, giục giã từng hồi, như muốn khiến trái tim người ta nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhớ năm xưa, côđã bị khản tiếng đến mấy lần để luyện đoạn ngẫu hứng này. Bùi Tử Hành đau lòng nói cần gì phải liều mạng như thế. Nhưng khi ở trong phòng luyện vũđạo, chính tai nghe cô hát khúc này, anh ta đã im lặng rất lâu, không thốt nổi nên lời.

"Tiểu Lăng." Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: "Trong thế giới âm nhạc, em chính là chúa tể."

Cô nhắm mắt lại, đắm mình vào thủy triều, ngay cả từng hơi thở cũng như mang theo cảm giác máu tanh vô tận.

Thanh đao của Vua Hải Tặc càng ngày càng gần.

Hải yêu đã vào rơi đường cùng, nếu không thể dùng tiếng ca để khống chếđối thủ thì thứ chờđợi nó chỉ còn là cái chết. Vì sinh tồn, vì tự do mà chiến đấu! Từđầu đến cuối, nó chưa từng lùi bước. Đây là một cuộc chiến không cóđường lui...

"Cho dù giọng ca khản đặc, máu tươi chảy hết."

"Cho dù nước biển cạn khô, sao trời rơi xuống."

"Hải yêu đầu bạc, không ai có thể bắt giữ, mất phương hướng trong vọng tưởng, cuối cùng rồi sẽ… chết đi."

Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, cô mở hai mắt ra.

Dưới khán đài hoàn toàn yên tĩnh, lặng im phăng phắc. Hồi lâu sau, không biết là ai vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay ban đầu chỉ vụn vặt, lẻ tẻ, rồi nhanh chóng vang lên dồn dập, âm thanh càng lúc càng lớn, gần như muốn lật tung nóc phòng.

"Diệp Tinh Lăng, làm tốt lắm!"

"Đúng làđẳng cấp Thiên Hậu. Trời ạ, không thể tin nổi!"

"Sao có thể chứ?! Ngoài Hạ Lăng, còn người nào có thể hát 'Hải yêu' đến mức này được chứ, để cho tôi chết đi!"

Trong phòng biểu diễn nhỏ, ánh đèn dịu lại dần sáng lên. Hạ Lăng nhìn lướt qua dưới khán đài. Đám thực tập sinh lúc trước còn định bụng xem cô trở thành trò hề ra sao, lúc này đều đã nhốn nháo. Cảđám đua nhau chắp tay làm loa hướng về phía sân khấu hò hét. Còn có người kích động định xông lên sân khấu xin chữ ký của cô, nhưng bị huấn luyện viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự ngăn lại.

Đúng làđám trẻ con ngây thơ!

Đám thực tập sinh này vốn luôn khinh thường cô, sau khi thấy rõ thực lực chênh lệch thì lại không hề có hiềm khích gì mà quay ngoắt một trăm tám mươi độ, lập tức trở nên điên cuồng như thế.

Chỉ là, Hạ Lăng đã từng thấy tình cảnh còn điên cuồng hơn nữa.

Cô nhìn về phía ban giám khảo.

Vệ Thiều Âm mỉm cười giơ ngón tay cái ra hiệu với cô.

Mấy vị giám khảo thầm thì trao đổi ý kiến. Không lâu sau, tất cảđều gật đầu với nhau một cái rồi im lặng.

Đàm Anh cầm micro lên, tổng kết nhận xét: "Giọng hát rất hay, Diệp Tinh Lăng."

Kết quả như vậy cũng nằm trong dự liệu của cô. Cô lễ phép hơi cúi đầu cảm ơn anh ta, lặng lẽđợi câu tiếp theo.

"Giọng hát, kỹ thuật múa và phong thái biểu diễn đều rất tốt, mỗi một chi tiết nhỏđều đạt đến mức hoàn mỹ." Đàm Anh mỉm cười, sau đó hỏi: "Có thể nói cho tôi biết côđã luyện bài hát này bao lâu rồi không?"

Hạ Lăng bình thản lên tiếng: "Tôi rất thích bài hát này, từ ngày biết đến nó là tôi đã bắt đầu luyện rồi." Cô thích tất cả các bài hát mà mình đã hát. Với âm nhạc, cô chưa từng qua quýt. Cho nên khi Đàm Anh hỏi, côđã có thể trả lời ngay mà không hề chột dạ.

Đàm Anh tán đồng: "Quả thực không giống kết quả của một sớm một chiều."

Sau đó, anh ta hỏi tiếp: "Tuy nhiên, trong mấy cuộc thi ở trung tâm huấn luyện, biểu hiện của cô mặc dù tốt nhưng trước giờ chưa từng đáng kinh ngạc như thế. Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao không?"

Hạ Lăng rũ mắt, chó cùng dứt dậu thôi, chẳng phải sao?

Nếu không phải tại anh ta, thì theo kế hoạch của Hạ Lăng, cô sẽ dành khoảng một năm nữa để từ từ trở lại trình độ ngang bằng kiếp trước, không thu hút sự chúý của bất kì ai, như vậy mới có thể hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ, anh ta muốn bán côđến Đế Hoàng, cô bất đắc dĩ mới phải thể hiện năng lực thực sự quá sớm, bất chấp nguy cơ bị người ta xem như quái vật.

May mà hai ngày nay, trong cái khó ló cái khôn, côđã miễn cưỡng tìm được lý do nói cho qua.

Cô nói: "Bình thường ở trung tâm huấn luyện, tôi chú trọng luyện tập kiến thức cơ bản hơn. Tôi muốn nắm vững nền tảng đã. Vì thế trong các cuộc thi hàng tháng, người mà mọi người nhìn thấy luôn là một Diệp Tinh Lăng với nền tảng vững chắc, động tác tiêu chuẩn."

Đám người Đàm Anh gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.

"Nhưng lần này lại khác. Lần thi này liên quan đến vận mệnh của tôi, không thể chỉ dựa vào kiến thức cơ bản để qua ải được. Tôi nhất định phải phô bày toàn bộ thiên phú, hiểu biết và thực lực của mình ra... Mọi tiềm lực đều được thể hiện ra khi bị kích thích. Rất may là tôi đã làm được."

"Nói cách khác, đổi lại là bình thường thì cô sẽ không đạt được đến trình độ ngày hôm nay?" Đàm Anh nhạy bén nắm bắt được gìđó.

Trong lòng Hạ Lăng cảnh giác, cô cân nhắc trong giây lát rồi trả lời: "Mặc dù biểu hiện trước đây của tôi ở trung tâm huấn luyện vẫn kém hơn hôm nay, nhưng lần biểu diễn này đã giúp tôi tìm được trạng thái của mình, sau này sẽ luôn tiếp tục giữ vững."

Cô ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm: "Nếu tổng giám đốc Đàm không tin thì sau này có thể kiểm chứng lại."

Đàm Anh cười: "Không cần cẩn thận từng li từng tí như thếđâu. Tôi tin cô! Trên thực tế, có rất nhiều nghệ sĩ cảđời vẫn không thể tìm thấy trạng thái như thế. Cho dù trước giờ cô chỉ phát huy được một lần thì cũng đáng để chúng tôi mạo hiểm rồi."

Trong lòng Đàm Anh hơi tiếc nuối. Hạ Lăng đã dựa vào thực lực để vượt qua cửa ải khó khăn này thì tức là cô sẽ không đi cầu cạnh Lệ Lôi. Xem ra, đại Boss của bọn họ phải nghĩ cách khác để hái được bông hoa duyên dáng nhưng lại có gai nhọn này rồi. Nhưng hơn hết, trong lòng anh ta vẫn phấn khích vô cùng. Tiềm chất của Thiên Hậu đó! Bao nhiêu năm mới cóđược một người như thế. Có thểđoán được một khi cô vào nghề, tiếng tăm của Thiên Nghệ sẽ lên thêm một tầm cao mới.

Anh ta tuyên bố: "Diệp Tinh Lăng, cô có thểở lại Thiên Nghệ, không cần chuyển sang Đế Hoàng nữa."

Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng không ai ngờđược, dưới khán đài lại vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo: "Như thếđã cho là có tiềm chất của Thiên Hậu rồi sao? Tổng giám đốc Đàm, phán đoán của Thiên Nghệ hình như hơi qua loa rồi đấy."