Vệ Thiều Âm mất kiên nhẫn, anh ta nắm lấy cổ tay Hạ Lăng và nhanh chân bước ra phía ngoài.
Chân anh ta dài, sải chân rộng, cô phải chạy mới đuổi kịp, không kìm được nói: "Chậm một chút! Người tôi không được khỏe!" Hiện giờ cô không thể so sánh được với lúc trước, đã có thai nên không thể vận động mạnh.
Vệ Thiều Âm giật mình và bước chậm lại, ngoài miệng lại nói: "Vô dụng, đáng đời cô bị anh ta canh chừng."
Hạ Lăng chỉ lo thở dốc từng hơi, một tay che chở bụng, không nói thành lời. Phía sau có tiếng bước chân, là Sở Thâm đuổi theo.
A Vệ túm lấy cô: "Mau, xe của tôi ở ngay cửa."
Hạ Lăng đần độn, khi ra khỏi cửa vướng bậc thang nên suýt nữa bị ngã. May mắn Vệ Thiều Âm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, đè cô ở trên tường bằng tư thế cực kỳ mờ ám.
Hạ Lăng nhe răng trợn mắt, không màng cả tay dính bụi xi măng, cô đẩy anh ta và gầm lên: "Anh nặng quá!"
Dấu tay của cô in lên vải áo sơ mi trắng tinh, anh ta trừng mắt: "Áo của tôi!"