Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 42 - Chương 42: Tôi là người quyết định trong trung tâm huấn luyện này

Chapter 42 - Chương 42: Tôi là người quyết định trong trung tâm huấn luyện này

Trên hành lang, gióđầu xuân thổi đến lạnh đến thấu xương.

Sau khi tan học, Hạ Lăng chậm rãi bước trên đó một mình. Tốp năm tốp ba thực tập sinh đi ngang qua cười cười nói nói, trông có vẻ rất vui, không ai chúýđến cô.

Hạ Lăng cảm thấy bế tắc.

Cô cần ai đó thể giúp cô giải quyết nguy cơ vô cùng cấp bách trước mắt. Không thể là Lệ Lôi! Bất luận thế nào cô cũng không muốn dùng cơ thểđể giao dịch với anh. Cô dừng bước, tựa người vào bức tường bên ngoài lớp học, nhắm mắt lại, sắp xếp tất cả những người cô quen biết trong đầu. Cuối cùng, Hạ Lăng cũng tìm ra một người có thể nhờ giúp đỡ.

Cô lục lọi túi xách, lấy điện thoại di động ra bấm số của Vệ Thiều Âm: "Anh Vệ, bây giờ anh rảnh không, tôi cần… sự giúp đỡ của anh."

Vệ Thiều Âm hẹn gặp côở một quán cà phê gần trung tâm huấn luyện.

Tiếng nhạc trong quán cà phê du dương. Vệ Thiều Âm mặc một chiếc áo sơ mi nền trắng chỉ bạc, cài nút đến cổáo, sạch sẽ gọn gàng đến mức không thể bắt bẻ. Cô ngồi đối diện anh ta, gọi một ly nước ấm, nắm chặt tay, vừa sắp xếp suy nghĩ vừa kể rõ chuyện xảy ra gần đây cho anh ta biết, chỉ nói những chuyện quan trọng nhất, khái quát là: Đế Hoàng mong muốn cô chuyển qua bên ấy, Đàm Anh đã bằng lòng, nhưng cô lại không muốn.

Về phần tâm tư của Bùi Tử Hành với cô, cô thật sự không muốn nhắc đến.

Vệ Thiều Âm nghe xong thì trầm ngâm một lát, sau đó gọi điện cho Đàm Anh.

Anh ta bật loa ngoài: "Anh phát điên gì vậy, muốn bán Tiểu Lăng hả?!"

Ởđầu dây bên kia, Đàm Anh im lặng một chút rồi nói: "Vệ, anh đang nói đến chuyện Diệp Tinh Lăng chuyển đi đó hả? Cô ta đúng là không khiến người ta không bớt lo mà! Sao hả, côấy đến tìm cậu để tố cáo à?"

Sắc mặt Vệ Thiều Âm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Đừng ngắt lời tôi. Đàm Anh, anh vừa mới hỏi ý kiến của tôi vào kỳđánh giá hàng năm đấy. Lúc đó tôi đã nói với anh là phải cố gắng bồi dưỡng Tiểu Lăng, sau này côấy nhất định sẽ trở thành vật báu. Mới nói mấy hôm thôi mà ngoảnh đi anh đã muốn đuổi côấy đến Đế Hoàng rồi à?!"

Đàm Anh không hề dao động chút nào: "Đế Hoàng đưa ra điều kiện rất tốt. Dùng hai thực tập sinh đang chuẩn bị debut và tân binh nổi trội nhất Đế Hoàng gần năm năm qua đểđổi lấy một Diệp Tinh Lăng. Ngoài ra, bọn họ trả phí chuyển nhượng kếch xù, và còn cho chúng ta một chuyên mục chính trên phương tiện truyền thông vào năm tới."

Vệ Thiều Âm kinh ngạc: "Điều kiện tốt vậy sao?"

"Tôi bán người, đương nhiên phải bán giá tốt rồi."Đàm Anh trả lời.

Vệ Thiều Âm tỉnh táo lại, nổi giận: "Anh làđồđầu heo sao? Bọn họ dám đưa ra điều kiện thái quá như thế, chẳng phải chứng tỏ tiềm năng của Tiểu Lăng vượt trội hơn người sao? Ngay cảĐế Hoàng cũng nhận ra màđến cướp người, sao anh lại tùy tiện bán côấy đi hả?!"

Đàm Anh cũng nổi giận: "Anh mới là heo! Tôi bán người đã bao nhiêu năm, chẳng lẽ không có năng lực phân biệt?! Vệ Thiều Âm anh lại dám chất vấn sự chuyên nghiệp mà tôi dày công rèn luyện?!!... Anh biết tại sao Đế Hoàng trả giá cao không?! Hả?! Chẳng phải nhìn trúng tiềm năng vứt đi gìđó của côấy đâu mà làông chủ Bùi thích côấy đấy!"

Nếu không phải nói chuyện qua điện thoại, Hạ Lăng gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh ta phun nước bọt đầy mặt Vệ Thiều Âm.

Hiển nhiên, Vệ Thiệu Âm cũng cảm nhận được lửa giận của anh ta, bèn dịu lại, tựa người ra sau.

Im lặng chốc lát, anh ta mới nhìn Hạ Lăng ngạc nhiên, sau đó lại nói chuyện điện thoại tiếp: "Anh vừa nói gì? Bùi Tử Hành thích Tiểu Lăng?!"

"Tôi cũng thấy khó tin."Đàm Anh xả giận xong thìđã bình tĩnh hơn. "Trước đây, tôi chưa từng nghe nói Bùi Tử Hành có sở thích này. Nhưng mấy tháng nay, có tin đồn anh ta nhận không ít người, chẳng biết sao nữa."

Hạ Lăng cúi đầu, siết chặt ly nước trong tay.

Trong lòng nổi lên một nỗi đau đớn không tên: "Bùi Tử Hành… nhận không ít người?"

Cô vốn tưởng rằng anh ta chỉ muốn mỗi mình Diệp Tinh Lăng, nên dù sợ hãi, cô cũng chưa đến mức tuyệt vọng. Bây giờ, khi nghe được tin này, tim cô như bị ai đâm một dao vậy, đau đến nghẹt thở, máu me đầm đìa. Trong hư không, có một giọng chế giễu không chút kiêng kỵ vang lên:

"Cô tưởng cô là ai? Tưởng mình độc nhất vô nhị sao?"

Đúng vậy, từ trước đến nay, trong mắt anh ta, cô không phải là người duy nhất. Kiếp trước có Vương Tĩnh Uyển, kiếp này có rất nhiều nhân vật không biết tên. Cô cố hết sức thoát khỏi lồng chim của anh ta, còn anh ta thì chỉ xem cô là một trong rất nhiều trò chơi mà thôi!

Ngón tay Hạ Lăng trở nên trắng bệch, ly cà phê trong tay sóng sánh, mặt nước nổi lên từng vòng gợn sóng.

Vệ Thiều Âm vẫn đang trò chuyện với Đàm Anh: "Anh đã biết Bùi Tử Hành dùng số tiền đóđể mua tình nhân chứ không phải mua thực tập sinh ởĐế Hoàng mà vẫn có thể vứt bỏ lương tâm, ép Tiểu Lăng đi? Đàm Anh, tôi không đồng ý chuyện này!"

Giọng điệu của Đàm Anh rất lạnh nhạt: "Vệ, chuyện âm nhạc thì anh nói được, còn chuyện trong trung tâm huấn luyện này là tôi quyết định."

Vừa dứt lời, Vệ Thiều Âm đập tay lên bàn cà phê. Một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên chẳng hề có dấu báo trước. Hạ Lăng giật nảy mình, bàn tay cầm cốc run lên, cái cốc rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ vụn văng ra khắp nơi.

Vệ Thiều Âm không hềđểýđến, chỉ trừng mắt nhìn điện thoại trên bàn.

Ởđầu dây bên kia, Đàm Anh trầm mặc một lát: "Vệ, đừng nóng giận."

Sắc mặt của Vệ Thiều Âm rất đáng sợ. Anh ta mím chặt môi, không nói lời nào.

Đàm Anh thở dài, chậm rãi nói: "Tôi biết Diệp Tinh Lăng có tiềm năng. Trước kia quả thực tôi đã nhìn lầm côấy. Trong nửa năm qua, biểu hiện của côấy hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn debut, thậm chí còn đang tiến bộ, mỗi lần sát hạch đều ưu tú hơn lần trước. Vệ, anh nói sau này côấy có thể nổi tiếng, tôi tin."

Sắc mặt của Vệ Thiều Âm đã dịu đi, nhưng anh ta vẫn không nói câu nào.

Đàm Anh nói tiếp: "Nhưng côấy có thể nổi tiếng đến mức nào? Với tình hình trước mắt, cóđầu tư cho côấy đến mấy thì cùng lắm cũng chỉ có thể là sao hạng một. Chẳng lẽ anh còn trông cậy côấy sẽ trở thành siêu sao Thiên Hậu ư?"

"Cấp bậc Thiên Hậu thìđúng là chỉ có thể gặp, chứ không thể cầu." Cuối cùng Vệ Thiều Âm cũng nói chuyện.

Đàm Anh cười: "Ừm, anh hiểu rõ chuyện này khóđến mức nào hơn tôi. Cho dù, chúng ta xem như sau này Diệp Tinh Lăng sẽ trở thành ca sĩ hàng đầu, nhưng Đế Hoàng lại chuyển hai ca sĩ hàng đầu tương lai sang đểđổi, vụ giao dịch này là Thiên Nghệđược lợi."

Vệ Thiều Âm lạnh giọng: "Không thể tính như thế…"

Đàm Anh cắt lời anh ta: "Tôi biết anh muốn nói gì. Đúng, làm vậy là không công bằng với Diệp Tinh Lăng. Nhưng nếu Bùi Tử Hành đã muốn chiếm hữu côấy thì với Thiên Nghệ mà nói, giá trị của Diệp Tinh Lăng cũng không cao gì."

"Anh biết đó, Bùi Tử Hành độc tài có tiếng, thuận anh ta thì phát, nghịch anh ta thì chết. Dù không chiếm được, anh ta cũng sẽ dùng vô số cách để khiến cuộc sống sau này của Diệp Tinh Lăng khốn đốn. Tương lai của côấy này sẽ rất long đong. Thàđể côấy gánh Đế Hoàng cho Thiên Nghệ! Không phải tôi nói Thiên Nghệ không gánh nổi, nhưng cái giá quá thấp, không cần thiết. Cậu hiểu chưa, Vệ?"

"Chi bằng nhân cơ hội này từ bỏđểđổi về hai tân binh thích hợp hơn. Đây mới là chuyện Thiên Nghệ cần cân nhắc. Vệ, cậu suy nghĩ thật kỹđi."Đàm Anh nói xong câu cuối liền ngắt điện thoại.