Hạ Lăng lắc đầu với anh, tỏ ý không sao, rồi lại liếc sang Sở Thâm, ý nói đây không phải nơi để nói chuyện.
Phượng Côn hiểu ý mời cô sang phòng làm việc của anh, chặn Sở Thâm ngoài cửa.
Đóng cửa phòng lại, tường cách âm yên tĩnh và thảm trải sàn mềm mại, dày dặn tạo thành một thế giới cách biệt, Phượng Côn để Hạ Lăng ngồi xuống, rót trà Bích Loa Xuân cho cô, hương trà lượn lờ khiến tâm trạng người ta cũng dần trở nên thư giãn.
"Xin lỗi, sáng nay làm nhạc đến quên hết cả thời gian, khiến em gặp phải chuyện như vậy." Anh nói.
Hạ Lăng cười: "Không sao. Đúng rồi, sao anh lại lên tầng 18 vậy?"
"Lúc làm nhạc xong đi ra không nhìn thấy em, nghe người ta nói em đã lên tầng 18 nên đi lên xem thử." Phượng Côn nói.
"Tin tức của anh cũng nhanh nhạy thật đấy."