Lệ Phong lườm đứa bé kia với ánh mắt thâm độc.
Ông cụ Lệ nhíu mày, đứa bé này trở nên âm u như vậy từ khi nào? "Vì sao cháu lại nhân lúc không có người đến phòng trẻ?" Giọng ông cụ Lệ nghiêm khắc, như đang thẩm vấn một tên tội phạm: "Có phải cháu cố ý mở cửa sổ để Tiểu Lôi cảm lạnh không?!"
"Tiểu Phong, cháu nhận đi." Có người lớn giả vờ khuyên: "Mọi người đều biết cháu ghen tỵ với Tiểu Lôi, cháu xem cháu thật là, không phải là cô bác tặng quà cho Tiểu Lôi nhiều chút thôi sao? Em nhỏ hơn cháu nhiều, lại là em trai cháu, cháu nên nhường em mới đúng, so đo với em làm gì? Mau, đừng làm ông nội cháu tức giận, nhận sai đi, hứa lần sau không tái phạm nữa."
"Đúng thế." Rất nhiều người hùa theo: "Cố ý làm cho Tiểu Lôi bị cảm lạnh, đứa trẻ này, còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy? Tôi nói này Jennifer." Có người quay đầu nhìn mẹ đẻ của Lệ Lôi, nói: "Đứa bé này cô phải dạy dỗ lại cho tốt, mẹ nó không được cao quý và có giáo dục như cô, mẹ của nó… Haiz…"