"Cô đến muộn tròn năm phút." Lâm Úc Nam nói: "Cô không có chút khái niệm đúng giờ nào ư?!"
Hạ Lăng không phản bác được, trong lòng rất muốn hỏi: Anh trai à, anh và Vệ Thiều Âm là anh em ruột thất lạc nhiều năm hả? Mở miệng ra là dạy dỗ người khác, tính khí nóng nảy này quả thật quá giống!
Đáng tiếc, Lâm Úc Nam không nghe được tiếng lòng của cô, chỉ vào một chỗ: "Ngồi đi."
Ngồi?
Anh ta chuyển chủ đề hơi nhanh, Hạ Lăng không theo kịp mạch suy nghĩ.
Thấy cô ngơ ngác đứng đó, Lâm Úc Nam rất mất kiên nhẫn: "Ngồi! Không hiểu sao? Cô là nghệ sĩ, làm việc tốn thể lực, phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhất có thể! Đứng ngây ra đó làm gì, Thiên Nghệ không dạy cô những điều này sao?"
Thiên Nghệ… đúng là không dạy thật.
Không chỉ Thiên Nghệ, mà ngay cả Đế Hoàng trước đây cũng không dạy!
Hạ Lăng nước mắt đầm đìa, câm nín hỏi ông trời. Phượng Côn à, anh Phượng, rốt cuộc anh tìm kiểu người gì thế này!