Có không?
Hạ Lăng ngẫm nghĩ, thật ra cũng có một chuyện. Đó là anh nói với tất cả mọi người rằng bọn họ ở bên nhau và đưa cô về nhà gặp ông nội. Chuyện này thì hơn mười năm qua Bùi Tử Hành vẫn chưa làm được.
Nhưng cuối cùng kết quả thế nào?
Chia tay một cách qua quýt.
Cô tự giễu nói với Phượng Côn: "Có lẽ em không lọt nổi vào mắt nhà giàu, cần gì phải mặt dày mà bám lấy chứ? Lệ Lôi đã từng thử công khai mối quan hệ, để em tay trong tay với anh ấy. Em rất cảm kích, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi. Chuyện mà Bùi Tử Hành không làm được thì anh ấy cũng không làm được. Đừng nói với em cái gì mà ít nhất anh ấy đã từng cố gắng. Đúng, anh ấy rất cố gắng, nhưng chỉ bởi anh ấy cố gắng, luôn miệng nói thích em thì có thể làm tổn thương em sao? Anh ấy…"
Hạ Lăng dừng lại.
Trên hòn đảo của nhà họ Lệ, cô bị Lệ Lôi đè lên người, thỏa thích chiếm đoạt. Cơn đau như bị xé rách…
Bởi vì anh thích cô, cho nên có thể muốn làm gì thì làm sao?