Hạ Lăng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều đau, hơi động đậy mới thấy trên người quấn đầy băng gạt. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện quanh quẩn bên mũi cô, trên cái giá kim loại bên cạnh giường đang treo một bình nước, dịch glucose chảy theo dây truyền trong suốt chạy vào trong người cô.
Cô khó khăn nghiêng đầu.
Cô trông thấy một người đàn ông đang nằm úp sấp bên mép giường, khuôn mặt tuấn tú yên lặng, đôi mắt khẽ nhắm lại, sống mũi thẳng tắp, khóe môi xinh đẹp mím lại trông rất dịu dàng. Là Lệ Lôi, dáng vẻ ôn hòa giống như đã chờ bên cạnh cô từ lâu lắm rồi.
Trong lòng Hạ Lăng hơi rung động, cô nhớ đến ánh sáng ấm áp trong mơ, cảm giác rất quen thuộc, giống như anh lúc này.
Anh ở đây đã bao lâu?
Cô chỉ vừa nghĩ thế đã thấy tay anh giật giật, mắt anh mở ra.
Lúc này cô mới nhìn rõ mặt anh, mi mắt thâm quầng, cằm lún phún râu, dáng vẻ tiều tụy chưa từng thấy bao giờ.