"Anh Tử Hành!" Giọng nói yếu ớt của Hạ Vũ vang lên. "Anh đang ở đâu thế? Anh có thể đưa em đến mộ của chị được không?"
"Làm sao vậy?" Bùi Tử Hành trầm giọng hỏi. Từ sau chuyện Hạ Vũ mắng Hạ Lăng, hắn ta tỏ thái độ thờ ơ với cô ta, không cho cô ta lại gần những gì liên quan đến Hạ Lăng, thậm chí là mộ cũng không cho cô ta tự tiện đến thăm.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Vũ cắn môi: "Em gấp một ngàn con hạc giấy cầu phúc cho chị, mới gấp xong, em nghĩ hôm nay là Valentine, chị sẽ thấy cô đơn… Anh Tử Hành, người trông mộ không cho em vào, anh đến giúp em được không? Em muốn đưa ngàn con hạc giấy cho chị, em… em rất nhớ chị ấy."
Cô ta nói mà như sắp khóc.
Vẻ mặt tối tăm của Bùi Tử Hành dịu xuống một chút, dù sao cũng là em gái ruột của Tiểu Lăng, máu mủ tình thâm, trên thế giới này ngoài hắn ta ra cũng chỉ có Hạ Vũ mới nhớ thương Tiểu Lăng như vậy.
"Nửa tiếng nữa anh tới đón em." Hắn ta nói xong, cúp điện thoại.
"Anh phải đi sao?" Hạ Lăng hỏi.