"Đúng, động tác nhảy của cô không sai, lại còn có thể kéo theo người xung quanh, rất hợp để nhảy theo nhóm." Vệ Thiều Âm nói.
Nỗi băn khoăn rốt cuộc đãđược tháo gỡ. Cuối cùng Hạ Lăng cũng biết vì sao lúc trước anh ta lại chọn cô, nên không khỏi cười khổ. Ngoài cô ra, phần lớn những thực tập sinh này chỉ mới tập múa mấy năm mà thôi, sao có thể so sánh với sự chăm chỉ suốt mười lăm, mười sáu năm của côở kiếp trước chứ? Huống hồ cô là Thiên hậu, có cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng thấy, nên rất khó bịảnh hưởng từ bên ngoài, muốn lôi kéo bọn họ, dễ như trở bàn tay.
"Sau này khi quay MV, tôi đãđểý quan sát cô. Mặc dù không làm người khác chúý nhưng cô tiến bộ rất nhanh, dường như ngày nào cũng lĩnh ngộ, không ngừng nâng cao. Những thực tập sinh khác chỉ xem lần quay MV này như một nhiệm vụ, còn cô lại có thể tích lũy kinh nghiệm. Cô rất thông minh, cũng rất chú tâm."
"…Cảm ơn." Hạ Lăng thật sự không biết nên nói gì. Không phải côđang học hỏi kinh nghiệm, chẳng qua là cẩn thận phát huy bản lĩnh vốn có của mình từng chút một, tranh thủ sớm ngày hợp tình hợp lý"tiến bộ"đến trình độ nhưở kiếp trước mà thôi. Bằng không, rõ ràng có thể nhảy rất xuất sắc nhưng cứ phải giả vờ mình nhảy không tốt thì thật sự là tra tấn.
"Nhưng chỉ riêng những điều này thì vẫn chưa đủđể anh sáng tác ca khúc debut cho tôi mà?" Cô hỏi. Trong giới giải trí có rất nhiều người thông minh sắc sảo, không ai có thể dễ dàng tỏa sáng trên con đường ngôi sao.
"Đương nhiên còn có cái khác nữa." Vệ Thiều Âm cười khẽ, "Chủ yếu là vào ngày tôi nghe thấy cô hát bài hát của Hạ Lăng trên sân thượng. Rõ ràng là giọng của cô không phù hợp với giai điệu, vậy mà qua sự cải biên của cô thì lại rất hay. Đúng là trong giới giải trí có rất nhiều người thông minh, nhưng người thật sự có tài năng lại rất ít. Cô hiểu rõ bản thân mình, đồng thời cũng cóđủ năng lực và hành động để phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu. Một thời gian sau, cô có thể trở thành một vật báu."
"Cho nên…" Vệ Thiều Âm tổng kết, "Sáng tác ca khúc debut cho cô cũng không làm mất thân phận của tôi, mà ngược lại còn có thể tự tay nâng đỡ một ngôi sao mới đang từ từ bay lên, tôi sẽ rất hãnh diện."
"Cảm ơn đã nâng đỡ, vậy tôi sẽ tới phòng thu làm việc theo như mong muốn của anh."Đã nói hết ra rồi thì Hạ Lăng cũng không có lý do gìđể từ chối. Trên thực tế, Vệ Thiều Âm muốn sáng tác ca khúc debut cho côđã khiến cô rất vui. Ít nhất cô không cần phải lo sẽ rơi vào tay nhà sản xuất hạng ba nào. Dù sao thì một trong những chuyện mà cô ghét nhất trong cuộc đời chính là làm việc với người ngu.
Trời dần chuyển vào cuối thu.
Cây phượng vĩ ngoài cửa sổđã bắt đầu rụng lá. Sức khỏe của Hạ Lăng cũng dần cải thiện, đãđến lúc phải rời đi rồi.
Quản gia dẫn cô ra sau vườn tìm Lệ Lôi để chào từ biệt. Một vùng hoa phù dung rộng lớn đang yểu điệu đung đưa. Cô hơi ngẩn người nhìn anh đang sửa cành tỉa lá cho một bụi hoa lớn. Tay nghề chuyên nghiệp và phong thái thong dong của anh khiến cô nghĩ thầm, người này đúng là cái gì cũng biết.
Quản gia cười nói với cô: "Cô Diệp, hoa phù dung mang vào phòng cô lần trước là do tự tay cậu chủ cắt đấy."
Ban đầu, những người giúp việc ởđây không hề nhiệt tình với cô, ví dụ như chuyện hoa phù dung, trước đây khi mang vào phòng cô, họ cũng chưa từng nói cho cô biết. Nhưng từ khi côăn cơm với Lệ Lôi, sau đó còn được anh bế về thì thái độ của bọn họđối với côđã có sự thay đổi kỳ lạ.
Hạ Lăng không hề quan tâm đến sự thay đổi này. Thói đời dễđổi, tình người ấm lạnh, đơn giản thế thôi.
Điều khiến côđểý là, Lệ Lôi lại tự tay cắt hoa tặng cô. Rốt cuộc là anh rảnh rỗi hay là có mưu đồ gì khác? Không phải cô tựđề cao bản thân, nhưng với thân phận của anh, quả thật anh đối xử có hơi quá lố với một thực tập sinh nhỏ bé như cô.
Lệ Lôi thả chiếc kéo cắt hoa trong tay xuống rồi đi tới. Hôm nay anh mặc áo thun cổ tròn màu gạo và quần dài rộng rãi, trông rất thoải mái, có cảm giác thảnh thơi khi ở nhà. Cơ bắp dưới lớp quần áo thấp thoáng ẩn hiện theo bước chân mạnh mẽ dũng mãnh của anh, tản ra hơi thở vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.
Anh dừng lại trước mặt Hạ Lăng, cúi đầu mỉm cười: "Không ở thêm mấy ngày nữa sao?"
"Sức khỏe của tôi đãổn định rồi, chương trình học ở trung tâm huấn luyện rất căng, tôi phải trở về luyện tập." Cô lễ phép nói.
Lệ Lôi không đểý lắm, dẫn côđến chiếc ghế nằm bằng gỗ mây ngồi xuống: "Em có thể không đi."
Cô hơi nhíu mày lại, mơ hồ có dự cảm gìđó.
Quả nhiên, giọng nói lười biếng của anh truyền đến: "Chỉ cần em muốn thìở bên cạnh tôi luôn cũng được. Tôi sẽ phái người xử lý trung tâm huấn luyện kia. Nếu em muốn học, có hứng thú thì cứđến lớp, còn nếu không muốn thì không đi cũng không sao."
Có mấy lời không nhất thiết phải nói quá rõ ràng, nếu Hạ Lăng còn không hiểu thì cũng sống uổng hai kiếp.
Đây là Lệ Lôi muốn bao nuôi cô.
Chuyện này đã quá quen thuộc trong giới giải trí, cũng chẳng có gìđáng ngạc nhiên. Kiếp trước, nếu không có Bùi Tử Hành che chở, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người mưu toan tranh giành quyền lợi với cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù côđã từng khờ dại coi Bùi Tử Hành là người yêu, nhưng từđầu chí cuối, chẳng phải cô vẫn được anh ta bao nuôi sao?
Cảm giác đau buồn thoáng qua, Hạ Lăng cụp mắt che giấu tâm trạng.
Lệ Lôi thong thả uống trà, kiên nhẫn đợi cô trả lời: dáng vẻ tao nhã, lưu loát và thanh thản, thấm đậm nét tinh hoa cổ xưa. Cô bất giác nghĩ, kiểu người có tiền có thế, thân phận cao quý, lại đẹp trai như anh, cần người đẹp nào mà không có? Sao lại xem trọng một người chỉđược xem là thanh tú như cô?
Cô thật sự nghi ngờ.
"Vì sao?" Cô buột miệng hỏi.
Lệ Lôi nhìn Hạ Lăng một chút, trong đôi mắt màu xanh lục ánh lên nụ cười: "Tôi nói rồi, em là kiểu tôi thích. Hơn nữa, em rất sạch sẽ, còn rất biết điều."
Sắc mặt Hạ Lăng trở nên lạnh lùng. Sạch sẽà? Anh đang đánh giá cơ thể cô bằng các tiêu chíđánh giá phụ nữ, có lẽ còn phái người điều tra các mối quan hệ tình cảm của cô, điều này khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Cô bỗng nhiên đứng dậy: "Thật xin lỗi vìđã khiến anh thất vọng, tôi chẳng biết phép tắc chút nào. Sếp lớn, cảm ơn anh đã tiếp đãi tôi trong thời gian qua, ngày mai tôi sẽđi ngay."
Anh không ngăn cản cô.
Thậm chí sáng hôm sau, lúc cô lên đường, anh còn phái quản gia đến tiễn.
Quản gia giúp Hạ Lăng mang hành lý lên xe, rồi đưa cho cô một chiếc hộp được gói đẹp đẽ: "Cô Diệp, cậu chủ nói lần trước đã làm bẩn điện thoại di động của cô, cho nên bây giờ tặng cô cái mới, xin hãy nhận cho."
Lúc này cô mới nhớ lại, trước đó, khi Lệ Lôi bị thương đã mượn điện thoại của côđể gọi điện, lúc trả lại bên trên còn dính đầy máu. Khi đó sắc mặt của cô không được vui lắm, hóa ra anh đã sớm chúý tới.
Chỉ là, anh đã cóýđồ với cô thì cô không thể nhận đồ của anh được.
Hạ Lăng nhẹ nhàng đẩy trả chiếc hộp cho quản gia: "Ý tốt của cậu chủ, tôi sẽ chân thành ghi nhớ, xin hãy nhận lại đồ."
Hình như quản gia đã dự liệu trước tới điều này nên chỉ cung kính đưa chiếc hộp tới: "Cậu chủ nói nếu cô Diệp không muốn nhận thì nhất định là do cậu ấy chưa đủ chân thành. Thế thì tôi đành phải dẫn theo một đoàn người đưa tới trung tâm huấn luyện rồi. Cô Diệp, xin đừng làm khó một người giúp việc như tôi."