Hạ Lăng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bèn xoay người chạy nhanh ra ngoài. Cô chạy thẳng ra khỏi trung tâm thương mại, đứng trên con đường người qua kẻ lại. Trong biển người mênh mông, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc. Có những nỗi đau mãi mãi không tài nào nói với người khác được, chỉ có mình cô lặng lẽ chịu đựng.
Hạ Lăng tựa người trên vách tường ở góc cua, nghĩ lại đủ chuyện phức tạp rối ren xảy ra gần đây, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, cô bị người ta va phải: "Ôi, xin lỗi, lúc tôi rẽ không nhìn thấy, cô..." Người kia xin lỗi luôn mồm, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn cô chằm chằm vài giây: "Diệp... Diệp Tinh Lăng? !"
Giờ đây, cái tên này cũng coi như là khá nổi tiếng.