Phượng Côn bình tĩnh: "Thật ra, bài hát này khiến tôi rất thất vọng."
Mọi người đều bó tay. Anh Phượng à, anh rất thất vọng mà còn chọn cô ấy làm gì? Tất cả chúng tôi cũng đều đang rất thất vọng đây.
Vệ Thiều Âm xù lông: "Tiểu Lăng nhà tôi không tới lượt anh đánh giá thất vọng hay không."
Phượng Côn mỉm cười, nhìn Vệ Thiệu Âm: "Đó chính là vấn đề. Giọng của Diệp Tinh Lăng rất hay, không biết cậu có phát hiện ra không, nhưng cô ấy có thể hát được nhiều cấp độ phức tạp tinh vi mà nhiều ca sĩ khác không hát được."
Cái gì mà "không biết cậu có phát hiện hay không" chứ?!
Vệ Thiều Âm chẳng những xù lông mà còn nổi khùng luôn rồi. Phượng Côn, anh có ý gì hả? Anh đang nghi ngờ năng lực của nhà sản xuất âm nhạc như tôi sao?! Giọng của Tiểu Lăng nhà tôi xuất sắc đến mức nào, chẳng lẽ tôi không biết?!
Vệ Thiều Âm lạnh lùng trả lời: "Đương nhiên tôi biết giọng của Tiểu Lăng rất hay."