Lạc Lạc?
Cái tên này khiến Hạ Lăng hơi dừng bước, rồi lập tức tăng tốc đi tới khúc rẽ.
Trong góc yên tĩnh vắng vẻ kia, quả nhiên có một tên dê xồm đang túm lấy Lạc Lạc, tay sờ soạng lung tung trên người cô ấy. Lạc Lạc dốc sức giãy giụa, viền mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào: "Thả tôi ra! Tổng giám đốc Triệu, tôi không phải loại người như ông nghĩ!"
"Không phải?" Tổng giám đốc Triệu cười dâm dê, "Đừng giả vờ, tôi không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt đâu. Chúng ta thẳng thắn với nhau đi… Cô bé lẳng lơ, chẳng phải em đã nhờ Hạ Vũ tìm chỗ dựa giúp em sao? Hạ Vũ đã nói với tôi rồi! Em yên tâm, chỉ cần em phục vụ tôi đàng hoàng, thì sau nhạc hội Tinh Vân lần này, tôi đảm bảo em sẽ nổi như cồn…"
Tại sao lại nhắc đến Hạ Vũ?