"Em..." Cô tựa lên đầu giường, co gối cuộn người lại.
Lệ Lôi ngồi xuống mép giường, dịu dàng hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Hạ Lăng do dự một chút rồi gật đầu.
"Mơ thấy gì vậy?" Anh hỏi.
Hạ Lăng không nói lời nào, cô ôm lấy bản thân chặt hơn chút nữa.
Cảm giác lo lắng bứt rứt quanh quẩn trong lòng Lệ Lôi, cũng giống như nhiều lần trước gặp phải, có vài khoảnh khắc, anh cảm thấy cô cách mình vô cùng xa xôi, mờ mịt đến mức dường như chỉ cần một giây sau sẽ lập tức hóa thành bọt biển hư ảo.
Anh rất không thích cái cảm giác này.
Nhưng mà, anh càng hiểu rằng, có một số việc không thể gò ép, nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không thể nào bắt ép cô được.