Hạ Lăng lạnh nhạt nhìn anh ta: "Đạo diễn Kim, anh tìm tôi có việc?"
Anh ta làm quá, đưa tay ôm ngực: "Tiểu Lăng, sao em có thể hờ hững với anh như vậy?"
Hạ Lăng nói: "Thật ngại quá, tôi phải đi đây, hôm khác tán gẫu sau nhé!"
Anh ta nhanh chóng chặn ở cửa: "Đừng mà, không có việc gì thì không thể tìm em à? Thế nào, nể mặt anh, buổi tối đi ăn cùng anh đi? Anh biết một nhà hàng Thái Lan rất được..."
Cô thầm nghi ngờ nửa tiếng trước mình bị ảo giác. Chẳng phải Trịnh Đức Tùng đã nói với Kim Dật Phi đừng trêu chọc cô sao?
"Đạo diễn Kim, có người đang đợi tôi." Hạ Lăng nhấn giọng ở nửa câu sau.
Kim Dật Phi nhìn cô, nhún vai: "Em không yêu ai, bất kể là ai đang đợi em cũng không có lập trường ngăn cản anh mời em dùng bữa." Nghĩ một chút, anh ta lại bổ sung: "Tiểu Lăng, em yên tâm, cho dù nhà em có tiền có thế nữa, thì điều kiện nhà anh cũng không thua kém, tuyệt đối xứng với em. Ở bên anh đi, bảo đảm không mất mặt đâu."