Lúc đó, Vệ Lăng Nam đã nói với cô, không phải anh làm cô bị thương.
Chỉ tiếc là cô lại không tin.
Cô nín thở dỏng tai lắng nghe bọn họ nói tiếp, Cố Cẩm Tú cười thê thảm: "Nam, anh yêu cô ta bao nhiêu thì em yêu anh từng đó. Không, còn yêu anh hơn cả anh yêu cô ta! Yêu anh đến mức sẵn lòng giết người! Cho dù có bất chấp tất cả cũng muốn anh thuộc về em! Anh hiểu được tâm trạng này không?"
"Tôi không hiểu?" Giọng nói của Vệ Lăng Nam lạnh lẽo.
"Anh lừa em! Chắc chắn là anh hiểu!" Nước mắt Cố Cẩm Tú lăn xuống theo khóe mắt. Cô ta xông lên trước ôm chặt lấy Vệ Lăng Nam: "Cho em một cơ hội nữa được không? Tại sao anh vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc?"
Một tiếng "bốp" vang lên, Vệ Lăng Nam cho cô ta một cái bạt tai.
Cố Cẩm Tú bị tát cho lùi lại một bước, lảo đảo ngã sụp xuống đất: "Anh đánh em…" Cô ta che mặt, lẩm bẩm nói.