Hạ Anh Lạc im lặng ngồi trên ghế phụ.
Trên thực tế, cô gần như là ngất xỉu vì không chịu nổi cú sốc. Lễ cưới kia chọc giận cây Thế Giới trong bụng cô, chính nó đã tấn công người đàn ông kia. Cô ngắm phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, bỗng cảm thấy thế giới này thật thật giả giả, chẳng chút chân thực.
Lệ Duệ vừa ngâm nga vừa lái xe, giọng hát lạc hết cả nhịp kích thích màng tai của Hạ Anh Lạc, nhưng cô chẳng có lòng dạ nào bảo anh ngậm miệng.
Tuy nhiên, Lệ Duệ lại thấp thỏm nhìn cô: "Trước kia em luôn chê anh hát chán cơ mà, sao hôm nay không phản ứng gì thế? Em quay về là chuyện tốt. Gặp hạn lớn mà không chết là có nhiều may mắn, em không thể vui lên một chút để chúc mừng hay sao?"
"Em không cảm thấy có gì hay mà chúc mừng."
Vì vậy Lệ Duệ chẳng hát hò nữa, vừa lái xe cậu vừa hỏi cô: "Nghe nói Vệ Lăng Nam đến vùng đất của nhà họ Hạ tìm em hả?"
"Ừm."