Anh đứng im tại chỗ không động đậy.
Hạ Anh Lạc không kìm nổi ngọn lửa thịnh nộ đang bùng lên, đành quay đi.
Vệ Lăng Nam giữ chặt cô lại, nhét một lọ thủy tinh nhỏ vào tay cô: "Không muốn chết thì uống ngay đi."
"Anh bảo tôi uống là tôi phải uống à? Dựa vào cái gì?" Cô không chút nghĩ ngợi đã quẳng cái lọ đi, sức lực rất lớn.
Chiếc lọ suýt rơi xuống đất vỡ tan thì được Vệ Lăng Nam kịp thời bắt lấy, thuận tay đẩy Hạ Anh Lạc đến thân cây cổ thụ, anh nhìn cô một cách dữ tợn: "Cô muốn chết." Cô có biết trong lọ này có gì không? Là thuốc giải phản ứng đào thải! Anh tốn hết trăm cay nghìn đắng, mất thời gian rất lâu mới có thể chiết được một lọ, một lòng mong mỏi lo cho sức khỏe của cô, từ xa đưa tới đây, thế mà lại bị cô quẳng ra ngoài như vứt rác?!
Đối diện với ánh mắt đáng sợ của anh, Hạ Anh Lạc sợ tới mức tim ngừng đập nửa nhịp.