Hạ Mặc Ngôn nói: "Liệu anh ta có gây bất lợi cho cháu không?"
Hạ Anh Lạc hơi ngây một lát rồi lại cười: "Không cần lo lắng cho cháu đâu bác. Bây giờ cháu che giấu tung tích không phải vì sợ anh ta, chẳng qua là cháu cảm thấy anh ta… rất phiền. Nhưng anh ta là người bảo vệ của cháu, đến ngày rời khỏi Trái Đất, cháu sẽ nói cho anh ta biết thân phận của mình, anh ta sẽ nghe theo không điều kiện." Cô không muốn dây dưa mơ hồ, hãm sâu trong đoạn tình cảm ấy nên mới ẩn náu cho yên tĩnh, chỉ vậy thôi.
Lúc này, Hạ Mặc Ngôn mới có chút yên lòng.
"Cháu định thu thập năng lượng như thế nào?"
Trong lòng của cô đã sớm có kế hoạch, lúc này, cô nói rất bài bản: "Nơi có năng lượng dồi dào nhất của mỗi một hành tinh thì đều phản chiếu lên tinh thần của cơ thể sống cao cấp nhất của nó, nếu sự phản chiếu này nhằm vào một cá thể nào đó thì cá thể đó sẽ có được năng lượng to lớn. Dựa theo cách nói của con người thì chính là sức mạnh của tín ngưỡng, sức mạnh của sự sùng bái."