Vừa có hứng là cô lập tức làm luôn, cô bận rộn mãi trong bếp, dốc toàn bộ tài nghệ nấu nướng của mình ra, mùi bơ ngọt ngào và mùi đường cháy của caramen toả trong không khí.
Lệ Duệ đi tới, nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp cười: "Hiếm lắm mới thấy em có hứng muốn làm đồ ngọt như hôm nay, có bạn trai có khác."
Hạ Anh Lạc đeo chiếc tạp dề hình gấu màu hồng nhạt, xoay người lại nhìn anh: "Anh đừng ăn vụng anh đào! Em vất vả lắm mới chọn được đó!"
Lệ Duệ tiện tay ném một quả vào trong miệng: "Không phải là em đang làm cho Vệ Lăng Nam hay sao? Anh không ăn không của anh ta đâu."
Hạ Anh Lạc tức giận trừng mắt với anh.
Lệ Duệ cười vừa có vẻ lười biếng vừa mang theo chút châm chọc: "Thật là đời sau lại kém đời trước, sao em không học mẹ nhiều hơn ấy? Em nhìn mẹ dỗ dành ba ngoan ngoãn chưa kìa, ba nuông chiều mẹ, không để mẹ dính một đầu ngón tay vào chuyện bếp núc, sao đến lượt em lại biến thành nấu canh cho người rồi?"