Lệ Lôi nói cho cô biết, tài xế Chu không sao cả, đã được cứu và không bị thương nặng. Lúc này Hạ Lăng mới an tâm.
Lúc thần kinh được thả lỏng, cô mới thấy sợ hãi, cả người lạnh buốt run rẩy. Bị bắt trói nhục nhã như một món hàng hóa, mặc người muốn làm gì thì làm… cô bỗng nhớ đến quãng thời gian đen tối dài đằng đẵng bị Bùi Tử Hành nhốt đời trước, cô cũng như thế này, mặc sức bị giày xéo, làm nhục…
Ngón tay mảnh khảnh siết lại thành nắm đấm, cả người cũng co rúm lại.
Lệ Lôi phát hiện ra sự khác thường của cô, bèn khoác thêm thảm lông cừu lên bờ vai để hở của cô, dịu dàng ôm cô, khẽ vỗ về.
Hai người không nói lời nào.
Trong trực thăng yên tĩnh chỉ có tiếng động cơ chạy ầm ầm.