Cô biết anh ta thần thông quảng đại, nhưng không ngờ anh ta có thể đến nhanh tới vậy. Cô nhìn người đàn ông kia, sau khi sững ra vài giây mới nói: "Anh đến rồi à?"
Anh ta gật đầu, nói thật rõ ràng mà trấn định: "Bạn em đã không sao rồi."
Tảng đá ngàn cân trong lòng Hạ Anh Lạc lập tức biến mất. Thật kỳ lạ, cô còn không đi kiểm tra xem lời anh nói là thật hay giả, chỉ cần Vệ Lăng Nam nói không sao, bạn cô sẽ thật sự không sao cả, không cần nghi ngờ gì hết. Cô hỏi: "Tôi có thể vào thăm cậu ấy một chút không?"
Vệ Lăng Nam gật đầu, đồng thời nhìn Triệu Dực Hiên đứng trên hành lang cách đó không xa với vẻ không vui. Triệu Dực Hiên bị anh ta nhìn như vậy thì vội vã cúi đầu, không rõ tại sao người đàn ông này chỉ nhìn bình thường thôi cũng đáng sợ vô cùng, khiến người ta run sợ một cách khó hiểu. Hai chân của Triệu Dực Hiên bất giác run lên, gần như không đứng thẳng được.