Anh vừa nói, vừa khẽ quay người hướng về phía Hạ Lăng, vô cùng lịch sự mà gật đầu hỏi thăm: "Bà Lệ, lâu ngày không gặp. Bà vẫn xinh đẹp như nhiều năm về trước, không hổ là Phượng hoàng được trời xanh thiên vị."
Hạ Lăng nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, không nói lời nào.
Vệ Lăng Nam không hề để ý khi bị lạnh nhạt, nhấc chiếc túi nhỏ đáng xách trên tay ra: "Tôi đưa quà đến cho mọi người. Bà Lệ, cảm ơn ơn nuôi dưỡng của bà đối với Anh Lạc bao năm vừa qua."
Việc đã đến nước này, người sáng suốt đều có thể nhận ra Vệ Lăng Nam đến đây là vì cả nhà Hạ Anh Lạc.
Còn về Cố Cẩm Tú? Trong mắt người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không có cô ta.