Hạ Anh Lạc không nói gì.
Cô nhớ đến ánh mắt lóe sáng trong đêm tối mơ hồ của Vệ Lăng Nam, trong đôi mắt đó như có ngọn lửa lập lòe mà cô nhìn không hiểu. Trên giường anh rất hung ác, tựa như muốn nuốt chửng cô vào bụng, mặc cho cô phản kháng giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ đổi lấy sự xâm phạm càng nặng nề hơn.
Người này y như ác ma.
Cô bất khác run lên, không dám nhớ đến anh.
Kim Linh Nhi sốt ruột: "Anh Lạc, cậu nói gì đi chứ! Đã xảy ra chuyện gì vậy, mình nghĩ cách giúp cậu, dù sao cũng hơn là một mình cậu cứ buồn bực trong lòng! Cậu có biết trong trung tâm huấn luyện ồn ào lắm không, ai ai cũng nói cậu ra ngoài làm gái, bị người ta ngủ rồi!"
Hạ Anh Lạc không ngờ lời đồn lại truyền nhanh đến vậy, nhưng mà vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc mình chạy về nhếch nhác thế nào thì cười khổ.