Hạ Anh Lạc dứt khoát nói: "Anh muốn dụi bỏng thì dụi bỏng luôn đi, đừng rề rà nữa." Trong lòng cô đã chuẩn bị xong, một khi điếu thuốc kia dụi xuống, cô có phải liều một con mắt cũng phải kết thúc mạng chó của anh ta!
"Tại sao không cầu xin tôi?" Điếu thuốc ấy dường như lại gần hơn, còn có cả giọng nói của anh ta.
Cả người Hạ Anh Lạc căng cứng nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo: "Tôi chưa từng cầu xin người khác." Cô là con gái của Phượng hoàng, lúc cận kề cái chết cũng không cầu xin người khác, dường như sự kiêu ngạo này là bẩm sinh, đã khắc sâu trong linh hồn, không thể thay đổi.
Vệ Lăng Nam bỗng cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Vậy sao?"
Anh ta bỗng nở nụ cười: "Đôi mắt xinh đẹp như vậy, tôi cũng không nỡ."