Bị nhốt một năm khiến Hạ Lăng hiểu rõ một chuyện, rằng trước quyền lực, quan tâm gì đó chỉ đều là giả dối.
Người có quyền lực thì có thể tùy tiện chà đạp ý chí của người khác, dù lý do có hợp lý bao nhiêu thì cũng không thay đổi được sự thật tàn khốc. Cũng như Lệ Lôi lúc này, anh có thể tiện tay xé bỏ giấy tờ chứng nhận bất động sản thuộc về cô mà không cần phải lo lắng phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào... Anh tùy ý khống chế cuộc sống của cô, quy định cô được nhận cái gì, không được nhận cái gì, đã thế còn tự cho rằng mình là Chúa cứu thế.
Ha ha, thật nực cười, khiến người ta không rét mà run!
Hạ Lăng chầm chậm giơ tay lên, chỉ ra cửa: "Mời anh ra ngoài cho!"
"Em đuổi anh?" Lệ Lôi không vui cau mày.
"Đây là phòng của tôi."
"Đây là phòng anh cho em thuê."