Cô dần dần tắt tiếng, như đã khóc mệt, lại như tuyệt vọng.
Bàn tay Bùi Tử Hành chải vuốt mái tóc dài của cô, như thể chải vuốt lông cho con chim nhỏ. Qua hồi lâu, giọng nói nồng nàn se sẽ truyền đến: "Chuyện quá khứ đều đã qua, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt."
Đôi mắt cô hơi rũ, sống thật tốt ư? Đã rối loạn đến mức như vậy, sớm đã là trời sụp đất nứt, ngọc nát đá tan, cho dù được rửa sạch nỗi oan thì thế nào? Gấm lụa đã rách, trường cầm đã gãy, gió thổi mây tía lưu li nát tan tành...
Rốt cuộc không thể quay về.
Cô khẽ khàng hỏi: "Ai là hung thủ?"