Trời ạ, đây còn là cô sao?
Cơ thể không mảnh vải che thân đầy những vết xanh tím, trên da thịt vốn trắng nõn có mấy dấu răng rướm máu rõ ràng vô cùng. Dấu răng này nghiến cực sâu, ngay cả da thịt cũng hơi lõm vào. Giữa hai chân hơi phát run là vết máu khô và dịch thể không rõ vô cùng chói mắt, khiến cô lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Sau khi hít thở một lúc lâu, cô tốn sức trở lại đầu giường, kéo chăn lên bọc mình lại.
Cô gian nan bước từng bước về phía cửa ra vào, mỗi một bước đi đều khiến vết thương ở phía dưới đau như trải qua núi đao biển lửa, khó chịu như thể vết thương vừa khép miệng lại toác ra.
Cô không biết mình mất bao nhiêu lâu mới khó khăn ra được tới cửa.