Bùi Tử Hành chăm chú nhìn cô trong chốc lát rồi cởi áo khoác bộ âu phục của mình ra đắp lên người cô.
Thân hình hắn cao lớn, áo khoác âu phục cắt may vừa người phủ lên người cô khiến cô càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Hắn bế cô lên cách lớp quần áo, lần vải âu phục màu xám bạc hơi trượt xuống, để lộ đôi vai nhỏ, trắng bóng mượt mà và đôi chân với đường cong lả lướt. Mái đầu nhỏ của cô yếu ớt dựa vào lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi như cánh bướm khẽ run lên, trên khuôn mặt tinh xảo đầy nước mắt.
Cô rất nhẹ.
Cơ thể cũng mang theo hương thơm độc đáo của thiếu nữ, cùng với hơi thở của hắn để lại sau khi mây mưa.
Bùi Tử Hành bất giác nhớ lại bao nhiêu năm quen biết cô, dường như chỉ có giờ phút này là cô hoàn toàn thuộc về hắn, một cách triệt để, không hề giữ lại gì. Chút áy náy trong lòng hắn biến mất tăm hơi chẳng còn bóng dáng. Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi mịn màng tươi đẹp như cánh hoa hồng của cô rồi sải bước ra ngoài xe.