Bùi Tử Hành lại thấy luồng khô nóng nơi bụng dưới trỗi dậy, báo hiệu cơn mưa giông sắp đến.
Hắn quay phắt sang chỗ khác mà không nhìn cô nữa, sau đó bước về phía phòng tắm, giật lấy một chiếc khăn tắm đưa cho cô.
Chiếc khăn tắm trắng ram ráp khoác lên người cô, cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nhưng cô chỉ thấy bóng lưng của hắn nhanh chóng chìm vào nơi tối tăm trong căn phòng, cho đến khi không thấy gì nữa.
Cô sững ra 2 giây, nơm nớp lo sợ túm khăn tắm vào rồi chạy ra khỏi phòng như chạy trốn.
Đêm đã khuya, hành lang yên tĩnh không một bóng người.
Lúc này Hạ Lăng mới phát hiện mình đi nhầm phòng, phòng của cô rõ ràng là phòng bên cạnh, khi về cô hơi ngà ngà say nên đã cầm thẻ phòng của Bùi Tử Hành mở cửa phòng hắn. Mặt cô đỏ như lửa đốt, cô hoảng hốt đẩy cửa phòng của mình nhưng đẩy hai lần không ra, sau mới nhớ tới thẻ mở cửa phòng vẫn để ở bên phòng của Bùi Tử Hành.
Phải làm sao bây giờ?
Quay lại lấy sao?