Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
Hai người cứ đối mặt như thế trong yên lặng, dường như mới chỉ có vài giây ngắn ngủi trôi qua, thế nhưng lại lâu như đã qua cả hàng năm.
Bùi Tử Hành bước từng bước về phía cô như bị yểm bùa, hắn khom lưng đưa tay chạm nhẹ vào gò má của cô.
Lòng bàn tay hơi thô ráp chạm vào da thịt trơn mịn màng căng bóng của cô, cô hơi run lên, tim như nhảy lên tới tận cổ họng nhưng vẫn không dám cử động. Ánh đèn nhu hòa trong phòng tắm khiến mặt mày xinh đẹp của cô trở nên rõ ràng, hai cánh môi của cô mấp máy vừa yếu ớt vừa sợ hãi.
Hắn có thể thấy được bóng của mình qua đôi đồng tử lấp lánh của cô.
Ngón tay hắn lướt xuống dọc theo gò má của cô đầy mê muội, sau đó nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống đặt đôi môi mỏng mềm mại lên phiến môi như cánh hoa của cô. Cô lập tức mở to mắt, đầu óc trống rỗng, tất cả âm thanh và ánh sáng như rời xa cô, chỉ có cảm xúc trên môi đọng lại là chân thực đến vậy...