Đâu đó truyền tới tiếng thở dài mơ hồ.
Hạ Lăng đã quen với những lời tán thưởng như vậy, cô cười nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Bùi Tử Hành, kéo Hạ Vũ đến ngồi ở một bên còn lại của mình: "Ba chúng ta rất ít khi ăn cơm với nhau, vui quá."
Bùi Tử Hành cưng chiều trải khăn ăn cho cô.
Hạ Vũ vừa tự trải khăn ăn vừa ghen tị nhìn bọn họ, đôi đồng tử mơ màng như mưa bụi của cô ta liếc qua chỗ trống bên cạnh Bùi Tử Hành, bờ môi tái nhợt hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không dám nhắc đến chuyện đổi chỗ. Cô ta ngồi cạnh Hạ Lăng mà cảm nhận được rất nhiều ánh mắt xung quanh đều đổ về phía chị mình, còn cô ta lại như người vô hình, không hề có cảm giác tồn tại khi ngồi cạnh chị.
Cô ta đã chịu đựng đủ khoảng thời gian như thế rồi.
Hạ Lăng cười gọi cô ta chọn món, bày quyển thực đơn dày được chế tác xinh đẹp tới trước mặt cô ta.