Hạ Lăng hơi kinh ngạc, thì ra Lý Băng Mạn cũng không hề kiêu ngạo như cô tưởng tượng.
Cô không kiềm được hỏi: "Chỉ chút tài mọn này mà đã đòi đấu với tôi sao?"
Lý Băng Mạn hơi cúi đầu, cố kìm nén sự nhục nhã: "Xin lỗi."
Hạ Lăng nhíu mày, nếu nói trước kia cô chỉ chán ghét Lý Băng Mạn thôi thì bây giờ cô đã có cả chút khinh thường nữa. Nhớ khi đó cô bị bọn họ chà đạp ở dưới chân mà vẫn có thể ngẩng cao đầu ra đi, còn Lý Băng Mạn thì sao? Mới chịu thất bại một lần mà đã sợ run rồi: "Có thể ở lại Trung tâm Huấn luyện hay không thật sự quan trọng đến vậy sao? Còn quan trọng hơn cả sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của cô sao?" Hạ Lăng không thể hiểu nổi.
Trong lòng Lý Băng Mạn khó chịu như bị kim đâm, nếu có thể thì sao cô ta lại chịu cúi đầu chứ?