Lái xe đang cất hành lý ở cốp sau nghe thấy tiếng động thì quay đầu, giật mình hỏi: "Cô chủ có sao không?"
Ông vội vàng đóng cốp sau lại rồi đi tới, định xem vết thương ở trán của cô thế nào, nhưng cô rớm nước mắt lắc đầu, đẩy tay của lái xe ra mà tự khom người ngồi vào ghế sau.
Lái xe không còn cách nào khác là đi tới ghế lái.
Xe chạy xuôi theo đường phố phồn hoa, các tòa nhà cao tầng và bóng người đi đường lần lượt lướt qua, Hạ Lăng cuộn mình, che mặt, yên lặng để nước mắt chảy xuôi. Từng chuyện ấm ức khi tham gia Trung tâm Huấn luyện này lại ùa lên, phải chăng cô đã quá ngây thơ? Trên đời này, không có gia cảnh, quyền thế thì đi nửa bước cũng thật khó khăn?
Phải chăng cô kiên trì vào Trung tâm Huấn luyện bằng thực lực của mình là sai?
Cô khóc một lúc lâu như con thú nhỏ cô đơn bị thương đối mặt với vết thương của mình, sau đó bất giác nghe thấy lái xe nói: "Cô chủ, đến nơi rồi."
Cô không nói lời nào mà mở cửa xe ra, bước vào nhà.