"Có trời mới biết lai lịch của cô bé kia ra sao!" Trưởng ban Hậu cần Tưởng Cầm vẫn tức giận: "Trung tâm Huấn luyện không còn giường? Sao Trung tâm Huấn luyện lại không còn giường được, hơn mười mấy giường còn trống đây! Thế này chẳng phải là làm ô danh cái chức hậu cần của tôi sao, đến cuối năm có đợt kiểm tra và đánh giá, chẳng phải sẽ bị trừ điểm vì tội "không còn giường" này sao!"
"Yên tâm, nếu Hiệu trưởng Sa đã dặn cô như vậy, chắc chắn sẽ bù đắp cho cô ở chỗ khác. Có điều, cô không biết lai lịch của cô bé kia thật sao?" Bao Tú Lệ tò mò vô cùng.
Tưởng Cầm liếc mắt nhìn trời: "Lai lịch cái quái gì! Hiệu trưởng Sa không nói." Làm việc ở nơi này lâu năm như vậy, cô ta đâu có ngốc, sẽ không hỏi những việc không nên hỏi. Có điều, trong lòng cô ta lại có suy đoán: "Chắc cô biết người đứng đầu niên khóa này nhỉ, không phải Lý Băng Mạn đâu, mà là một cô bé tên là Hạ Lăng."