Thính lực của Hạ Lăng rất tốt, cô quay đầu lườm mấy người kia.
Cô vẫn không lên sân khấu, nhẫn nại nhoài người trên ghế để chờ đợi. Mỗi bài biểu diễn của các thí sinh kia thật nhàm chán, cô xem còn nghi ngờ có phải thẩm mỹ của mình có vấn đề không? Vì sao bên cạnh cô không có ai diễn được tiết mục nào ra hồn một chút? Thật nhàm chán...
Cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Trên ghế giám khảo, Phượng Côn vừa theo dõi cuộc thi vừa âm thầm quan sát cô bé kia. Từ lần đầu tiên thấy cô, anh ấy đã nhạy bén phát hiện trên người cô tỏa ra một loại hào quang... Đó là một cảm giác rất đặc biệt, rất khó hình dung. Nếu phải dùng lời để miêu tả thì kiểu người phát ra hào quang đặc biệt này nhất định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng.
Anh ấy rất mong chờ màn biểu diễn của cô.