"Tôi cái gì mà tôi?" Cô ta càng tức giận, Hạ Lăng càng vui vẻ: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?" Cô quá vui vẻ, chỉ thiếu nước hát lên mà thôi, sau đó ôm mãi bó hoa hồng xanh kia ngắm trái ngắm phải, yêu thích không rời tay.
Lại có nhân viên phục vụ tới tặng hoa, lần này là cho Bùi Tịnh San.
Bùi Tịnh Ngữ nhân lúc này tỉnh táo nhìn lại, cô ta nhìn hai bó hoa của mình và một bó hoa của Hạ Lăng, trong lòng lại dâng lên cảm giác hơn người. Hoa hồng xanh thì sao? Chẳng phải chỉ có mình cậu chủ nhà Âu Dương tặng cho nó hay sao? Chỉ có vậy mà đã muốn giành ngôi vị 'Người đẹp mùa hè' rồi? Đừng để người ta chê cười chứ.
Cô ta còn đang nghĩ vậy thì đã nhận được một bó hoa nữa.
Bùi Tịnh San vừa nói sai nên nóng lòng sửa sai, ra sức nịnh nọt Bùi Tịnh Ngữ: "Chị Tịnh Ngữ thật là giỏi, đã có ba bó hoa rồi, không giống ai đó, may lắm mới được tặng một bó lại tưởng mình ghê gớm lắm."
Hạ Lăng hừ nhẹ: "Có người đang tự nói mình sao?"