Đón gió đêm, hắn nghe thấy tiếng ríu rít của hai đứa trẻ.
"Cậu cảm thấy giai điệu này hay không? Như thế này thì sao?"
Cô bé vừa cười vừa ngâm nga đứt quãng, quả thật là giai điệu rất hay, cũng là giai điệu mà Bùi Tử Hành chưa bao giờ nghe.
Sắc mặt của Bùi Tử Hành càng sa sầm.
"Tiểu Lăng." Hắn gọi cô bé kia.
"Á!" Hạ Lăng bị giật mình, cô xoay người thấy là hắn thì lại rất vui vẻ, "Anh Bùi!"
Cô nhấc tà váy chạy lên đón, chẳng thèm để ý phủi đi bùn đất trên người: "Anh về rồi! Em mới sáng tác một bài hát, Tuần An nói rất êm tai. Đúng rồi, đây là Tuần An, là bạn em mới quen!"
Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh.
Bùi Tử Hành hơi khom người xuống để phủi bùn đất trên người cô, răn dạy bằng vẻ cưng chiều: "Sao lại ngồi lung tung dưới đất, cảm lạnh thì làm sao đây?"
Cô cười tủm tỉm: "Không đâu, không đâu. Tuần An chắn gió cho em mà."