Vài đứa con gái trợn mắt lên nhìn cô.
Mẹ Bùi Tịnh San lại càng la hét lớn hơn: "Cô giáo Cao, cô thấy chưa! Đồ con hoang kia vẫn còn cười được này! Rốt cuộc là ai đã cho nó vào đây? Tôi muốn đuổi người đó!" Đây là lớp học riêng của của gia tộc nhà họ Bùi, chỉ nhận các cô chiêu họ Bùi vào học, mẹ Bùi Tịnh San là người có tư tưởng bảo thủ, còn tưởng là Hạ Lăng là con của người giúp việc nào đó đi nhầm chỗ.
"Nghe nói bà muốn đuổi tôi?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Mẹ Bùi Tịnh San hoảng sợ, quay phắt đầu lại. Trời ạ, bà vừa nhìn thấy ai vậy?
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc một bộ âu phục được thiết kế và may riêng từ chất lông cao cấp đứng cạnh cửa phòng học. Ánh mắt hắn ta lạnh u ám nặng nề, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tử… Tử…" Mẹ Bùi Tịnh San run rẩy, mãi không thể lên tiếng nói trọn vẹn một câu.
"Anh Bùi!" Hạ Lăng khẽ gọi, vừa nãy cô ngã khá nặng, giờ vẫn còn đang ngồi co quắp ở góc tường, chưa đứng dậy ngay được.