Hạ Vũ nhận lấy, cụp mắt xuống, ngón tay thô ráp sưng phù vì bệnh tật nhẹ nhàng mơn trớn chất vải. Giọng nói cô ta hơi yếu: "Nhìn đẹp lắm, chị, chị tốt quá." Nói rồi, cô ta lại ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tử Hành đứng cạnh Hạ Lăng: "Cũng cảm ơn… anh Bùi."
Cô ta biết rất rõ, ai mới là đại gia.
Nếu như không có Bùi Tử Hành cho cô ta ăn mặc, cung cấp phí điều trị cho cô ta thì bây giờ Hạ Vũ vẫn chỉ là một kẻ đáng thương nằm trong trại trẻ mồ côi, đau khổ giãy giụa giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Bùi Tử Hành nói với giọng dịu dàng ấm áp: "Đừng cảm ơn tôi, là chị của em bảo tôi mua cho em."