Vừa dứt lời đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đầu cầu thang trên tầng hai.
Cô ta có làn da trắng mịn, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt hiển nhiên là được chăm chút tỉ mỉ, mềm mại xõa bên vai. Cô ta mặc chiếc váy dài sáng màu trông rất tao nhã, thướt tha.
Trông thấy Bùi Tử Hành, đôi mắt cô ta hiện lên chút mừng rỡ, lên tiếng chào hỏi: "Anh họ, anh đã về rồi."
Cô ta nhấc váy, tao nhã mà nhẹ nhàng đi xuống cầu thang tựa như một bông hoa sen nở rộ trong gió.
Bùi Tử Hành giới thiệu với Hạ Lăng: "Đây là Bùi Tịnh Ngữ, em họ của anh, năm nay nó 15 tuổi, lớn hơn em 3 tuổi, em có thể gọi nó là chị Tịnh Ngữ." Rồi hắn nói với Bùi Tịnh Ngữ: "Đây là Tiểu Lăng, cô bé anh mới nhận nuôi, sau này em phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn đó."
Lúc này, Bùi Tịnh Ngữ mới để ý cô bé mà hắn đang nắm tay.
Ấn tượng đầu tiên chính là - đẹp đến mức người ta phải trầm trồ.