Hàn Sâm có một loại ảo giác, dường như Lưu Manh đã nhìn thấu tất cả hành động và tâm tư của mình.
Chỉ cần Hàn Sâm ra tay, ngay lập tức Lưu Manh sẽ đánh vào chỗ mà hắn cần phải cứu, khiến cho hắn không thể không thay đổi bố cục và kế hoạch của mình.
Nếu chỉ có một hai lần thì thôi, nhưng lần nào Lưu Manh cũng ra tay như vậy khiến cho Hàn Sâm khá kinh ngạc.
"Lẽ nào Lưu Manh cũng là cao thủ tinh thông thuật Dịch Thiên?" Hàn Sâm khẽ cau mày nhưng lại thấy không đúng.
Cách Lưu Manh ra tay không có quá trình dịch chuyển mà lại nhắm vào kết quả, đây không phải là biểu hiện của một người tu luyện thuật Dịch Thiên.
Mà biểu hiện của hắn lại giống như đoán trước được kết quả, cái này có phần tương tự Phi Thiên Kinh của nhà họ La.
Chỉ có điều Phi Thiên kinh là một kích tất trúng số mệnh an bài, còn của Lưu Manh thì lại như nhìn thấu vận mệnh, mỗi lần hắn ta đều nắm được điểm mấu chốt để chuyển hướng vận mệnh, từ đó làm sai lệch kết quả.