Đi mấy ngày trong vùng đất được thần bảo hộ, rời xa phạm vi khống chế của con người, một mảnh rừng quả hiện ra trước mặt Hàn Sâm và Linh. Từng cây ăn quả chí ít phải cao đến ba mươi, bốn mươi mét, thân cây mấy người ôm mới hết.
Trên tán cây kết đầy những quả màu đen to bằng nắm tay, bình thường không ngửi thấy mùi vị gì. Hàn Sâm tiện tay bổ một quả ra thì thấy vỏ của nó rất dày, chính giữa có một ít chất lỏng màu đen tỏa ra mùi gay mũi khó ngửi.
Nhóm người đi trong rừng quả mấy trăm dặm mà vẫn chưa đi hết, chẳng biết khu rừng này rộng bao nhiêu.
Có Tiểu Ngân Ngân nên không dị sinh vật nào tới quấy rầy bọn họ. Thấy Linh có vẻ mệt mỏi, Hàn Sâm bèn tìm chỗ dựng lều trong rừng quả, định nghỉ ngơi ở đây một đêm.