"Trời sinh dị tượng ắt có yêu nghiệt, không lẽ trong cây Phỉ Thúy Hoàng Kim đang nuôi dưỡng thứ gì đó kỳ lạ?" Vương Vũ Hàng nhìn mưa máu đầy trời, không nhịn được lẩm bẩm.
Bây giờ trong lòng Hàn Sâm cũng có nhiều suy nghĩ, những dị tượng này quá mức khủng bố, đúng là cát hung khó liệu.
"Mình có phải không nên đưa chú út tới đây không?" Trong lòng Hàn Sâm thầm hối hận, nhưng vừa nghĩ lại, cho dù Vương Vũ Hàng xui xẻo thế nào đi chăng nữa cũng không thể gây ra tình hình kinh khủng như thế được. Hơn phân nửa là do cây Phỉ Thúy Hoàng Kim kia.
Đợi đến hôm sau thì mưa máu cũng ngừng, mây đen tản đi, cảnh máu chảy thành sông trong đêm qua đã biến mất không vết tích, dòng sông máu kia như bị núi lớn hút khô, không còn lại gì cả, mưa máu chảy ngang qua ngọn núi lớn, có rất nhiều cây cỏ bắt đầu hồi sinh, dường như nó mọc ra trong đêm, che phủ cả vùng đất rộng lớn và ngọn núi trơ trụi vì bị sét đốt cháy, phủ lên trên một màu xanh lục đầy sức sống.